Trải dài trên dọc hệ đầm phá Tam Giang, Điền Hải có thể hiểu nôm na rằng trước ruộng sau biển, là một vùng quê nghèo khó, sống chủ yếu vào nông nghiệp lúa nước, người dân nơi đây quanh năm bán lưng cho trời, bán mặt cho đất bu bám vào cánh đồng để kiếm sống.

Như ông cha ta đã từng nói, từng răn đe rất nhiều thế hệ con cái "lo học 5 - 3 chữ đi biến khỏi cái làng này gấp, để thay đổi vận mệnh làm ruộng đi cày chỉ có chết".

Nhưng thực sự không thể phủ nhận được điều này, có ai xa quê nhà mà không nhớ, ai xa quê mà không thổn thức không chạnh lòng mỗi khi truy cập vào Facebook, vào Zalo... Những hình ảnh quê nhà lại được những người bạn, người thân "khoe" trên ấy lòng người nào khỏi bồi hồi, xao xuyến.

Tôi trở về "làng" sau những tháng ngày rong ruổi, tha phương cầu thực ở một nơi xa lắc lại trúng vào thời điểm "làng" đã xong vụ gặt lúa thế là bao nhiêu kỷ niệm từ thuở ấu thơ lại trở về.

Nhớ hồi còn học cấp 1 mỗi lần vào mùa gặt, nhiệm vụ chính của tôi đó là ôm bao đi xuống ruộng để đưa cho ba mạ (bố mẹ) đựng lúa, đi sau xe kéo và đẩy xe.

Lớn lên một chút nữa thì nhà tôi không làm ruộng nữa mà chủ yếu tập trung xay xát lúa, bán gạo cho những người dân, những con buôn.
Nhưng đây không phải là lý do để tôi có thể xa cách đồng ruộng, hàng ngày sau khi hoàn thành các công việc trong nhà tôi vẫn ra đồng để nô đùa, vật lộn với chúng bạn trên những đống rơm rạ bên đường, đó là những niềm vui đơn giản, nhưng chỉ có con nít làng quê mới có thôi...


Không chỉ có ruộng lúa, mà nơi đây còn có những món ngon độc lạ không thể quên được ếch, nhái, cóc, chim sâu đồng, tép (dòng họ với con tôm nhưng rất bé).


Lại nhớ đến những tháng ngày cùng với chúng bạn, bậc đàn anh trong xóm "đi săn" những món này để rồi có những câu chuyện mỗi khi chúng tôi gặp lại nhau không lúc nào là không nhắc đến...


Chợt nhớ có hôm tôi cùng ông anh đi xuống phá đổ trộm nò tép (được đan bằng tre, bên ngoài bện lưới, tôm tép cá vào được sẽ khó thoát ra được) của ngư dân làng chài, bị họ phát hiện rượt chạy bở cả hơi tai, kể từ sau đợt ấy có cho vàng tôi cũng không dám đi đổ trộm nò tép nữa.

Đây là câu chuyện có thể xem là truyền kỷ mỗi lần nhắc đến ai cũng cười "méo" cả miệng.
Sau này lớn lên mỗi người đi mỗi hướng rất ít khi có cơ hội để cùng nhau đi "săn", cùng nhau hàn thuyên những câu chuyện củ, nhưng tôi dám khẳng định sẽ không ai quên được...


Đó là cả một "gia tài" kỷ niệm ấu thơ nhiều đêm nằm không ngủ được, tôi lại thao thức, trăn trở để hoài niệm về những tháng ngày xưa.

Điền Hải vùng quê nghèo nơi tôi đã từng theo chúng bạn chăn trâu, cắt cỏ, vật lộn để lớn lên...





