NHỚ MÂY TRẮNG
(Thủ vĩ ngâm)
Ta chậm bước trên hè trưa phố vắng
Cho heo may ngấm vào thịt da mình
Thu Hà Nội bắt đầu từ Cửa Bắc
Lá bắt đầu xanh, xanh mong manh
Dăm thiếu nữ xúm quanh người bán sấu
Tíu tít giành những quả vàng thơm
Tiếng cười họ đậu lên cành thay quả
Giời trên đầu dường ưu tư hơn
Ta cũng đã Thu lâu rồi đấy nhỉ
Nhớ Thu xưa sấu chín sau đình
Em đi mất, ao ngâm đầy mây trắng
Ta xa làng, khoác áo nhà binh
Rồi chiến trận, rồi đường thiên vạn lý
Vai ta giờ chi chít toàn sao
Gặp sấu chín và tiếng cười thiếu nữ
Lại nhớ ngày mây chết đuối trong ao
Mây chết đuối không thể nào sống lại
Con ao xưa em lấp đất xây nhà
Mây vĩnh viễn bị chôn vào đất tối
Từ cái ngày xa vời vợi xa
Ta chậm bước trên hè trưa phố vắng
Cho heo may ngấm vào thịt da mình.
TÌM MỘT MÙA THU CŨ
Ta về đầm sen tàn
Tìm một mùa thu cũ
Tóc mây bay bồng bềnh
Em chờ ta cuối phố
Ta ngược chiều chim bay
Tìm một mùa thu cũ
Lá bàng đỏ trên tay
Sông dài khe khẽ thở
Ta đếm ngược tuổi mình
Tìm một mùa thu cũ
Môi heo may bao lần
Hoa cúc vàng mấy độ
Ta vào trong cơn mơ
Tìm một mùa thu cũ
Chỉ thấy thu nay về
Thu xưa đâu còn nữa.
MÙA THU UỐNG RƯỢU BÊN HỒ THIỀN QUANG
Thiền Quang xanh dưới thấp
Da giời xanh trên cao
Thu phân rồi đấy nhỉ
Người xưa giờ ra sao
Ngày ấy như hè vậy
Ta yêu nhau ồn ào
Hôn như là chớp giật
Vừa xa đã cồn cào
Nay đầu hai thứ tóc
Chiêm bao ít lắm rồi
Rượu đưa từng ngụm nhỏ
Môi nào còn thương môi
Heo may đầy trên sóng
Sóng như là người quen
Bạn bè đang rôm rả
Mình ta ngồi nhớ em
Nghe những lời to tát
Lòng ta càng dịu êm
Nhớ như là thu vậy
Đang tìm em, về em
Ly này ai vừa rót
Ta rót vào hồ thu
Người xưa là chiếc bóng
Ngày xưa là sương mù.
THU, NHỚ LƯU TRỌNG LƯ
Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức
Người làm thơ, từ lâu
Đã không cần giấy mực
Em không nghe mùa thu
Lá thu kêu xào xạc
Người làm thơ, từ lâu
Lá vàng là thân xác
Em không nghe mùa thu
Dù ta còn hay thác
Gió thu vẫn qua rừng
Kêu những chiều diệp lạc.
THU, NHỚ QUANG DŨNG
Sách cũ lâu ngày mờ nét chữ
Lối cũ càng đi càng nhớ người
Trấn thủ ôm thân đoàn vệ quốc
Sương vương nương tây lòng xa xôi
Mường Hịch, Sài Khao cùng Hát Lót
Ai đi lau xám vờn lưng giời
Sông Mã gầm lên độc hành khúc
Còn dòng thi sĩ còn khơi vơi
Thơ ứa mỗi vần như máu ứa
Quê hương mờ mịt sau lưng người
Này cọp này em này khúc khuỷu
Cồn mây ngày ấy ở đâu rồi
Độc mộc trông hoài sao chẳng thấy
Mỹ nhân, thi sĩ phận như vôi
Sốt rét chân rừng run tựa lá
Hãn huyết pha sương thảo mấy nhời
Đồng đội đọc xong cười xung trận
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi
Áo bào thay chiếu ai về đất
Mực sót đôi câu tạ trước người
Thơ phú bây giờ như chợ chữ
Nhạt tình nhạt huyết nhạt mồ hôi
Bìa cứng giấy thơm ngồi bảnh chọe
Chữ nghĩa ông xưa tựa núi đồi
Phủ Quốc, Sài Sơn, đồng Bương Cấn
Những mắt Sơn Tây mở dưới giời
Thu cũ vàng trong màu lúa mới
Lúa mới vàng trong thu cũ rơi.