Kỷ niệm bên sân bóng Trường ĐHSP I Hà Nội
Tôi may mắn có thời gian là học trò của thầy Trần Hòa Bình ở Khoa Báo chí, Trường Đại học Tuyên Giáo (nay là Học viện Báo chí và Tuyên truyền, thuộc Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh), được thầy coi là đứa em, là một người bạn thân thiết. Chúng tôi thường hay tụ tập nói chuyện văn chương, báo chí, có nhiều lúc cùng uống rượu, đọc thơ thâu đêm ở tầng 5 ký túc xá trường này. Tôi kém thầy Trần Hòa Bình 3 tuổi nên thầy bảo, ngoài giờ ở lớp thì mình cứ gọi nhau bằng anh em cho gần gũi và tiện.
Có lần bên sân bóng đá Trường Đại học Sư phạm I (ĐHSP I) Hà Nội, tôi hỏi nhà thơ Trần Hòa Bình: Em nghe nhiều bạn thanh niên, sinh viên nhắc đến anh như là một nhà thơ hào hoa và sắc sảo. Nhiều người cho biết họ chép khá nhiều bài thơ của anh. Vậy qua thơ, anh đã tâm tình với họ như thế nào? Trần Hòa Bình ồ lên: “Hào hoa và sắc sảo kia à? Lạy trời, quả thực là tôi không dám nghĩ mình nặng ký đến thế. Còn nếu có được chút nào cái phẩm chất ấy thì có lẽ là do tôi đã được ăn “hỏa hồng” của tổ tiên. Trong số các tỉnh lẻ ở phía Bắc, người ta thường khen trai Sơn Tây và Bắc Ninh hào hoa mà tôi thì sinh ra ở Sơn Tây, cái đất “Xứ Đoài mây trắng lắm”, cách nhà cụ Tản Đà và ông Quang Dũng không xa. Nói thế là hơi hỗn với các cụ rồi đấy! Tôi cũng nhận thấy, các bạn học sinh, sinh viên có cảm tình với tôi, có lẽ là do tôi luôn có điều kiện sống với họ và tương đối hiểu họ. Thơ tôi chẳng có gì to tát. Tôi chỉ biết thủ thỉ với họ như những người trong cuộc, thân ái và bạn bè, thế thôi”.
Vẫn câu chuyện về sáng tác thơ, tôi hỏi nhà thơ Trần Hòa Bình: Có người nói “thơ như ma”, anh có nghĩ vậy không? Anh đã “sống” và “chết” cho thơ ra sao? Trần Hòa Bình khẽ cười, rồi nói: “Đã là “ma” thì chỉ còn biết hương khói cho nó, nghĩa là hãy trân trọng và biết sợ. Tôi nghĩ về thơ và công việc làm thơ như thế. Chính vì vậy, bao giờ tôi cũng thành tâm trong thơ. Không hiểu như vậy là tôi đã “sống” và “chết” cho thơ chưa?”.
Vẫn biết “đọc thơ thì thấy người, biết người”. Yêu thơ Trần Hòa Bình, nhưng để lột tả được chân dung thơ anh là việc không phải dễ. Vậy nên, tốt nhất, tranh thủ lúc ngồi nói chuyện thơ với anh, tôi mạnh dạn hỏi: Anh có sợ thơ không, nếu có thể tặng bạn đọc “bức chân dung tự họa” bằng thơ của mình thì anh tặng những bài nào?
Trần Hòa Bình tỏ vẻ thích thú: “Tôi là kẻ yếu đuối lại vừa “nghêu ngao”, rồi anh chọn đọc cho tôi nghe hai bài thơ (tính đến thời điểm đó, sau đó còn có nhiều bài được bạn bè văn nghệ của anh đánh giá xuất sắc) mà anh cho là tiêu biểu cho cái tạng thơ của anh, đó là bài “Thêm một” và bài “Khúc giã biệt”. Tôi xin chép lại giới thiệu với bạn đọc Lao Động cuối tuần.
Có muốn cũng không bỏ được thơ đâu
Trần Hòa Bình là người đa tài. Anh không chỉ giảng dạy, làm thơ mà còn vẽ biếm họa, sớm viết báo kiếm nhuận bút, thậm chí tham gia nổi dình nổi đám chuyên mục “Một trăm câu hỏi thường ngày” trên báo Tiền Phong với bút danh là Tầm Thư.
Nhớ thời học ở Trường Đại học Tuyên giáo, có lần tôi hỏi nhà thơ Trần Hòa Bình về chuyện anh đã tặng bạn đọc nhiều bài thơ tình, biết đâu là đã giúp cho mối tình của họ thêm đẹp; còn với anh thì đến giờ vẫn cứ dang dở, cô đơn. Trần Hòa Bình trầm ngâm rồi nhìn xa xăm. Anh nói: “Tôi không biết nói thế nào bây giờ. Trái tim tôi cũng đang bị nhức nhối. Ờ, ai đã bảo nhỉ, bác sĩ nha khoa có thể bị rụng răng, thợ hớt tóc có thể bị hói đầu. Tôi tin là có số phận. Chắc là anh đã hiểu tôi định nói gì...”. Nhận thấy mình đã chạm vào nỗi đau của nhà thơ, tôi liền quay sang Trần Hòa Bình hỏi anh chuyện khác: Em nghe nói anh có ý định đi đóng phim và cầm cọ, vậy liệu anh có tính “ly dị” với thơ? Trần Hòa Bình bật cười, nói: “Cọ thì tôi cầm từ thuở học trò, từng tham gia triển lãm và đoạt giải đây đó. Thời sinh viên, tôi đã phải kiếm tiền bằng việc vẽ biếm họa cho các báo. Còn đóng phim thì có lẽ do mấy anh bạn đạo diễn quá nhẹ dạ. Tôi dọa: “Tớ sẽ mang về cho các cậu một cái giải Oscar (!), thế là họ bắn lời rủ rê... Đùa vậy thôi, có thể các anh ấy thấy tôi hợp với một vai trí thức “dỏm” mà họ đang tìm? Trước đây, tôi cũng đã từng thi đỗ vào Trường Đại học Sân khấu Điện ảnh”. Đang chuyện vui, nhà thơ Trần Hòa Bình nói với tôi: “Còn cả chuyện nhậu nhẹt nữa đấy. Chú, Dũng Tuấn, Duy Lộc... (những học viên lớp Báo 9 cùng phòng ở ký túc xá Trường Đại học Tuyên giáo - (Xuân Trường) tập cho tôi uống rượu, đến khi tôi ngấm thì nhiều lần chú lại né lai rai là sao?”. Chẳng biết có phải tụi tôi tập uống rượu cho anh không, chắc anh chỉ nói vui, nhưng do bị bệnh đại tràng nên nhiều cuộc tôi né nhậu thật, hoặc có uống thì chỉ uống chút chút”. Bạn Trương Thiếu Huyền (cùng lớp Báo 9 với tôi) kể về nhà thơ Trần Hòa Bình như sau: “Có lần Trần Hòa Bình tâm sự, nếu được làm lại từ đầu, ông sẽ làm nhạc sĩ. Gần ông, tôi biết, đêm đêm ông thường nghe quan họ, các ca khúc của Văn Cao, Trịnh Công Sơn, Phạm Duy. Ông từng dự thi vào trường Mỹ thuật. Tôi thêm bất ngờ khi ông còn cho biết: Tớ đã từng đi khám tuyển phi công đấy nhé”. Yêu nhạc, yêu họa... nhưng cứ mỗi lần gặp anh, nói chuyện loanh quanh một hồi là anh lại trở về thơ. Nhớ câu hỏi của tôi liệu rằng anh có “ly dị” thơ để đi cầm cọ, đóng phim, nhà thơ Trần Hòa Bình nói: “Thơ ư, khó lắm, có muốn bỏ cũng không được đâu”.
THÊM MỘT
Thêm một chiếc lá rụng
Thế là thành mùa thu
Thêm một tiếng chim gù
Thành ban mai tinh khiết
Dĩ nhiên là tôi biết
Thêm một - lắm điều hay
Nhưng mà tôi cũng biết
Thêm một - phiền toái thay
Thêm một lời dại dột
Tức thì em bỏ đi
Nhưng thêm chút lầm lì
Thể nào em cũng khóc
Thêm một người thứ ba
Chuyện tình đâm dang dở
Cứ thêm một lời hứa
Lại một lần khả nghi
Nhận thêm một thiếp cưới
Thấy mình lẻ loi hơn
Thêm một đêm trăng tròn
Lại thấy mình đang khuyết...
Dĩ nhiên là tôi biết
Thêm một - lắm điều hay...
KHÚC GIÃ BIỆT
Thôi em ạ, anh lại làm thi sĩ
Mùa hạ nồng nàn thương tiếc tuổi hai mươi
Tờ lịch rụng một tháng ngày đơn lẻ
Đã hết một tình yêu, qua một bến bờ
Thôi em ạ, anh lại làm thi sĩ
Đánh thức những câu thơ như sỏi đá im lìm
Nước đã chảy qua rong rêu quên lãng
Những dấu chân xa nước muốn đi tìm
Thôi em ạ, anh lại làm thi sĩ
Những câu thơ đập cửa mỗi đêm về
Anh lại khóc nguyên sơ và thành thực
Trước lớn lao dâu bể với một người
Thôi em ạ, anh lại làm thi sĩ
Cúi lạy em - bài thơ cũ thương buồn
Anh lại bay dưới bầu trời đơn lẻ
Với đôi cánh ba mươi đã bị bắn thương rồi...