THƯƠNG NGOẠI
Kính dâng bà ngoại Lê Thị Vẹn
Bà ơi, mẹ cháu đã già
Tay cầm cây gậy như bà đang đi
Cũng như thân phận các dì
Có thương mẹ đã mấy khi ngủ cùng
Ốm đau bệnh tật, chẳng đừng
Bà thương mẹ cháu tay bưng, tay chùi
Thương bà, cháu cứ bùi ngùi
Cũng như mẹ cháu sụt sùi tủi thân
Tủi như gả con chồng gần
Ở đâu cái bát rau cần ngày xưa
Thăm con, tay gậy bà khua
Ban mai vỡ nắng, chiều mưa lõm đường
Một mình bà một niêu cơm
Xoay bên nào cũng rạ rơm bám đầy
Nhọ nồi dính cả hai tay
Bà bưng cho cháu thơm đầy ngõ quê
Lâu lâu ở phố cháu về
Ra thăm bà lại được nghe truyện Kiều
Mấy đồng cóp chẳng dám tiêu
Tết nào bà cũng chia đều cháu con
Bà ơi cái gậy thì mòn
Tay ra ngoài ngõ, chân còn trong sân
Cháu như đứa trẻ đi lần
Bạc đầu vẫn bám theo chân của bà
Biết thương thì chuối đã già
Bà ơi, mẹ cháu như bà ngày xưa
Thương bà, thương mẹ chiều mưa
Có thành cây gậy mà khua tìm đường...?!
VIẾT CHO CON DÂU
Con bỏ lại phía sau ngôi nhà nồng mồ hôi cha, ấm nóng bàn tay mẹ
Bỏ lại cả nụ cười khúc khích của hai chị em từ tấm bé
Bỏ lại ánh mắt của chàng trai ở cạnh nhà nhìn theo lặng lẽ
Can đảm bước lên xe không biết trước điều gì?
Một bước đi
Chỉ một bước thôi mà hai phía cuộc đời giằng xé
Rũ bỏ hay mang theo
Đón đợi hay chấp nhận
Là cô giáo dạy văn con lạ gì dâu bể
Can đảm bước lên xe khi mẹ chạy vào buồng?
Không biết trước điều gì ở tương lai vẫn can đảm bỏ lại phía sau sự yêu thương
Bỏ lại phía sau cả một khoảng đời đầy nắng
Phía trước là đường quang hay bụi rậm
Chỉ có niềm tin mới thay được mái chèo?!
Phía trước, dù bão giông thì lòng con đã sẵn một dây neo
Bỏ lại chính là con đã mang theo cả một bờ thương nhớ
Tự nguyện làm con dâu của cha, đối mặt trước mọi điều hay dở
Cha thật hạnh phúc, vì con trai của mình đã yêu được một người như con
Chỉ có thể là con mới mang lại vị ngọt cho bồ hòn
Dịu nỗi đau cha đã ánh lên màu đồng đen vì bôi nhọ
Chính cái lúc con bước lên xe hoa không chạy vào ôm mẹ
Những điều tốt đẹp đón đợi con ở phía trước đã rộng đường
Và tất cả những gì con bỏ lại vẫn theo con
Can đảm không quay đầu nhìn mẹ chạy vào buồng con làm cha bật khóc
Chỉ có thể là con mới làm cho con trai cha thành trụ cột
Cứ tin và hy vọng... cha mẹ ngày ngày đang trẻ ra.
Đồng Mạ, ngày 22.7.2018
MÙA GẶT
Ngọn đi còn lại gốc thôi
Đồng trơ chân rạ ngã ngồi, ngã nghiêng
Chiêm mùa có để gì riêng
Dẻo thơm dâng ngọn nỗi niềm gốc xin
Dầm chân bùn đất ngờ tin
Lờ đi cái gốc, quen nhìn ngọn thôi
Trĩu vàng quá, trĩu vàng ơi
Có nghe chân rạ nói lời đầu rơm
Gốc cho đi những dẻo thơm
Mùa màng ai gặt vẫn ôm lấy đồng
Gốc nuôi từng hạt, từng bông
Trĩu vàng cả ngọn mà không dính bùn
Thành tro, chân rạ thành mùn
Ngọn đi có biết gốc còn trông theo?!
CHÍ PHÈO
Trên thì bán, dưới thì mua
Vô tư mấy kiếp vẫn chưa thành người
Vô tư Thị Nở đang cười
Có vô tư được lúc cời lửa than
Gió mưa đóng gạch chan chan
Của em em giữ sao làng vạ em
Sao không mở mắt mà xem
Chiếu đình lộn trái trải trên mái đình
Trăm năm có một cuộc tình
Gió khua tàu chuối cho mình ánh trăng
Cho dù có nát như băm
Đã yêu thì cả rau răm cũng bùi
Cỏ leo, gạch vỡ có vùi
Loa kêu vỡ xóm vẫn cười như không
Vạ làng đâu chỉ mấy mâm
Bưng lên cái trắng, cái thâm một lèo
Bề trên, kẻ dưới ăn theo
Đã dúi đầu xuống còn trèo lên vai
Thì em mang cái thở dài
Làm mưa làm bão cho ai làm chồng
Một que diêm đốt cả đồng
Mấy ai đáng mặt đàn ông có nhìn...
Trắng phau tàu chuối im lìm
Ngàn năm đóng gạch có tìm không ra
Ngẫm từ tay trắng ông cha
Nén đè mấy kiếp thành ra Chí Phèo
Được buồn, được ghét, được yêu
Được làm người giữa bao điều thị phi
Đời còn chẳng ngán, ngán gì
Mảnh chai cũng rạch, nát thì cũng chơi
Ở đâu Thị Nở đang cười
Tay bưng bát cháo nhìn xuôi bụng mình?!
Việt Trì, ngày 22.7.2018