Lửa
Sưởi căn phòng bằng nến
Sưởi tình yêu bằng hương
Không ấm được ngọn gió lùa qua khe cửa
Thắp nụ hôn đầu
Sáng giọt sương đêm
Tiếng thở như gió vọng
Đừng cầm tay phải bỏng
Đừng ôm
Đau cả lúc cựa mình
Anh ngủ đi
Lời thì thầm
Ngày mai gió mang reo ngoài bãi…
Đêm lửa về cho em.
Đêm cạn
Em đi về phía đèn đã tắt
Đêm xanh xao
Bóng quá khứ
Bay qua cửa sổ
Đứa trẻ nhìn chăm chú
Ngày lao vào đêm
Đêm khai sáng
Lên men thành rượu
Thành mốc
Đâu ly rượu hỏng
Say ngày
Chim vỗ gió
Cánh đập cánh
Thì thầm bay
Đêm cạn
Đầm lầy.
Hoa xưa
Trong lòng có điều không phải
Nên hoa vội tàn
Mà hương đầy nếp áo
Nói làm sao?
Cánh thắm lại bao giờ
Mùa về thêm nhớ
Anh bảo
Một ngày là tất cả
Sao chưa bên nhau?
Em gõ cửa
Em lại bỏ
Anh đi trên đường
Anh lại rẽ ngang
Trùng trùng hoa bao giờ gặp lại
Xin cánh vẹn nguyên như tình mới đong đầy
Như môi tìm tình yêu
Về đi mùa hoa nở đầy
Em bói
Cánh yêu anh
Hoa xưa đã rụng
Về đi anh
Em bói
Cánh không yêu
Em giấu đi rồi.
Mùa lá bay
Ném lời than xuống nước
Lời rơi
như chiếc lá
Buông cô độc giữa ngã tư
Cô độc nẩy lên
bám vào sợi tóc
Đêm
Tóc cuốn cổ kéo vào cơn lốc
Người buông
Mà dìm xuống
Người điên
Chết trên ao cạn
cười như nở hoa
Tôi soi mặt
Người bầy nước mắt
soi bước mình
Người nhấn nhá không sang
Kéo dài hơn
dài hơn một chút
Tôi kéo tóc mình ngắn lại
Người đi qua
cuốn tóc tôi
Kéo tình yêu vô tận
Nhưng
Tôi ném lời than xuống nước
Lời rơi
như chiếc lá
Tôi bám bóng mình
Bám tường rêu loang lổ
Bám lời như gió truội
Để không chìm ao cạn
Để chờ như chờ mùa lá bay.
Nhớ một người
Đi thật lâu
Để quay về nơi bắt đầu
Để lần đầu tiên chạm vào ánh mắt
Bước chân anh
Không muốn quay về
Ngôi nhà cũ nắng mưa đã đổi thay
Ôm em trong tay nhưng xa dần lời thầm thì cũ
Nơi chạm nụ hôn đầu tiên
Em quay mặt
Anh ngập ngừng nước mắt
Nhớ một người
Như một người mồ côi.