Qua một đoạn đường đời

ĐỨC LỘC |

Tôi nhớ, hôm cưới Mai trời nắng như đổ lửa, cái nắng miền Trung kèm gió Lào thổi rát mặt, đoàn đưa dâu ngồi trên xe máy lạnh bật phà phà mà vẫn thấy nóng.

Ai nấy đều than, biết thế tìm cớ ở nhà cho rồi chớ đi đưa dâu cả trăm cây số thế này không chịu nổi. Rồi trong cơn bực mình vì nóng, ai đó lên tiếng nửa đùa nửa thật: “Lấy xa vậy lỡ chồng đánh thì sao mà về”.

Lời nói bâng quơ đó ai dè thành sự thật. Một năm sau, tay xách nách mang, Mai về nhà mẹ đẻ, cùng đứa con nhỏ trên tay, toàn khóc là khóc.

Gặp tôi, Mai bảo cho tao than thở xíu, rằng chưa ai trên đời này khổ như mình. Học hết lớp 12 thi rớt đại học, vào Nam làm công nhân rồi xin cha mẹ cho thi lại. “Phải xin mày ạ, chớ nhà còn hai đứa em, tiền đâu mà học, mẹ bảo tao như thế đấy. Mẹ bảo thế thì biết thế, mình đau thì cha mẹ cũng đâu sung sướng gì!”.

Tôi chợt nhớ ngày đó động viên Mai thi lại. Động viên đúng nghĩa tinh thần, vì chính tôi cũng đi học từ tiền vay ngân hàng, có đâu cho Mai mà hứa hẹn. Cuối cùng Mai thi đậu vào khoa Luật của một trường đại học. Ngày Mai nhập học, nó nhắn tin vui lắm, bảo đời tao giờ đã sang một trang mới!

Nhưng cái trang ấy của Mai không như mơ, mà là cơn ác mộng. Tiền học, tiền ăn, tiền quần áo, tiền trọ, tiền gửi về nhà, tiền mẹ ốm đau… trăm thứ đổ lên đầu. Xong năm nhất, Mai bỏ, quay lại làm công nhân. Tôi nhớ như in tin nhắn Mai gửi hôm đó: “Học còn hơn 3 năm nữa mới xong, mà ra trường chắc gì xin được việc, hay lại mang trên vai một cục nợ ngân hàng. Tao bỏ mày ạ”.

Ngày Mai nhắn tin, tôi nín lặng. Mai quay lại đời công nhân, ca sáng ca tối. Và ở đây Mai gặp, lấy chồng.

Ngày cưới Mai, tôi bắt tàu về, mượn tiền mừng Mai năm trăm nghìn đồng. Đáng lẽ, tôi mong được đeo cho Mai chiếc nhẫn vàng lấp lánh như từng hứa hẹn. Hôm đó, Mai cười thật tươi, tôi cũng thấy vui lây. Một năm sau, đứa con trai chào đời. Tôi nghĩ cuộc đời Mai đã sang một trang mới.

Nhưng một lần nữa Mai gục ngã trước cuộc đời. Chồng Mai nghiện rượu, bài bạc và ghen tuông mù quáng. Trong những tin nhắn Mai gửi, lần nào cũng sau một vài trận đòn roi, lần nào Mai cũng khóc.

Mai hỏi tôi có nên bồng con về nhà mẹ. Tôi khó xử bảo “mày cố gắng chịu đựng, vì đứa con” - điều mà bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình sai biết mấy.

Rồi Mai bồng con về thật! Một cuộc trốn chạy đúng ngày nắng như đổ lửa. Hôm ấy con khóc, Mai khóc, mẹ của Mai cũng khóc.

Gặp lại Mai, tôi ngập ngừng, đó chỉ là một đoạn đường đời, rồi sông có khúc, người có lúc, phải không Mai?

ĐỨC LỘC
TIN LIÊN QUAN

Người lớn thì chơi cái gì?

đỗ phấn |

Đã có một thời gian dài những năm chiến tranh bao cấp đói khổ, chữ “đồ chơi” hoàn toàn chỉ được dùng cho trẻ con. Không bao giờ có ai đó nói đến khái niệm “Đồ chơi người lớn”. Tuy nhiên, không phải vì thế mà người lớn ngừng chơi. Và đồ chơi cho người lớn ngạc nhiên thay luôn có sẵn và tốn tiền hơn đồ chơi cho trẻ con gấp nhiều lần.

Nhà chật

đỗ phấn |

Người Việt cổ không có những công trình kiến trúc đồ sộ. Có lý thuyết cho rằng ngôi nhà Việt cổ liên quan đến kích thước nhân chủng học. Người Việt cho đến đầu thế kỷ trước vẫn chỉ có chiều cao trung bình nam 155cm, nữ 146cm. Theo khảo sát của Viện y học ứng dụng khoa học thì trong vòng 100 năm qua người Việt chỉ cao lên trung bình được 9cm. Nam giới vẫn đứng ở vị trí thứ 19 và nữ giới thứ 13 tính từ dưới lên so với thế giới.

Không khói, sao mắt tôi cay

ĐỨC LỘC |

Ông bà tôi đều gần chín chục, cái tuổi mà ông bảo “gần đất xa trời”, bà than “con cháu Tết năm nay gặp chắc gì Tết năm sau gặp lại”. Mỗi lần tôi về, ông bà giục “mi cưới đi, khi ông bà còn, chứ già lắm rồi”. Tôi thường cười trừ, bảo ông đừng lo, bảo bà thèm ăn món gì, thích cái gì để tôi mua tặng. Những lần đó, ông trầm ngâm hút thuốc lào, bà bỏm bẻm nhai trầu nói lại: “Đến tuổi này chẳng thèm chẳng thích gì nữa. Chỉ mong tụi bay cưới để dự cho vui”.

Bị thu hồi, trung tâm nông nghiệp ngang nhiên tập kết quặng

Lam Thanh |

Thái Nguyên - Hoạt động kém hiệu quả, Trung tâm Nông nghiệp ứng dụng công nghệ cao tại TP Thái Nguyên thành bãi chứa quặng, vật liệu xây dựng.

Đào Nhật Tân chết rũ vì bão, nông dân mất trắng hàng tỉ đồng

Minh Thương |

Hà Nội - Sau bão lũ, hàng loạt hộ dân tại làng đào Nhật Tân (quận Tây Hồ) mất trắng cả vườn đào ươm cho vụ Tết, thiệt hại hàng tỉ đồng.

Ứng phó bão số 4, chủ động với các tình huống xấu nhất xảy ra

PHẠM ĐÔNG |

Thủ tướng Chính phủ yêu cầu quyết liệt ứng phó bão số 4 theo phương châm "bốn tại chỗ", chủ động xử lý các tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Cầu trên tuyến nối Hòa Bình với Hà Nội bị nứt gãy, sụt mố

Minh Nguyễn |

Hòa Bình - Cầu Ngòi Móng trên tỉnh lộ 445 (tuyến đường nối thành phố Hòa Bình) bất ngờ bị nứt, sụt mố cầu lúc nửa đêm, may mắn không gây thiệt hại về người.

Một số tỉnh cho học sinh nghỉ học tránh bão

NHÓM PV |

Áp thấp nhiệt đới mạnh lên thành bão số 4, tỉnh Thừa Thiên Huế thông báo cho học sinh toàn tỉnh nghỉ học ngày 19.9 để tránh bão. Tại Quảng Trị, một số địa phương, trường học đã cho học sinh nghỉ học.

Người lớn thì chơi cái gì?

đỗ phấn |

Đã có một thời gian dài những năm chiến tranh bao cấp đói khổ, chữ “đồ chơi” hoàn toàn chỉ được dùng cho trẻ con. Không bao giờ có ai đó nói đến khái niệm “Đồ chơi người lớn”. Tuy nhiên, không phải vì thế mà người lớn ngừng chơi. Và đồ chơi cho người lớn ngạc nhiên thay luôn có sẵn và tốn tiền hơn đồ chơi cho trẻ con gấp nhiều lần.

Nhà chật

đỗ phấn |

Người Việt cổ không có những công trình kiến trúc đồ sộ. Có lý thuyết cho rằng ngôi nhà Việt cổ liên quan đến kích thước nhân chủng học. Người Việt cho đến đầu thế kỷ trước vẫn chỉ có chiều cao trung bình nam 155cm, nữ 146cm. Theo khảo sát của Viện y học ứng dụng khoa học thì trong vòng 100 năm qua người Việt chỉ cao lên trung bình được 9cm. Nam giới vẫn đứng ở vị trí thứ 19 và nữ giới thứ 13 tính từ dưới lên so với thế giới.

Không khói, sao mắt tôi cay

ĐỨC LỘC |

Ông bà tôi đều gần chín chục, cái tuổi mà ông bảo “gần đất xa trời”, bà than “con cháu Tết năm nay gặp chắc gì Tết năm sau gặp lại”. Mỗi lần tôi về, ông bà giục “mi cưới đi, khi ông bà còn, chứ già lắm rồi”. Tôi thường cười trừ, bảo ông đừng lo, bảo bà thèm ăn món gì, thích cái gì để tôi mua tặng. Những lần đó, ông trầm ngâm hút thuốc lào, bà bỏm bẻm nhai trầu nói lại: “Đến tuổi này chẳng thèm chẳng thích gì nữa. Chỉ mong tụi bay cưới để dự cho vui”.