Ai nấy đều than, biết thế tìm cớ ở nhà cho rồi chớ đi đưa dâu cả trăm cây số thế này không chịu nổi. Rồi trong cơn bực mình vì nóng, ai đó lên tiếng nửa đùa nửa thật: “Lấy xa vậy lỡ chồng đánh thì sao mà về”.
Lời nói bâng quơ đó ai dè thành sự thật. Một năm sau, tay xách nách mang, Mai về nhà mẹ đẻ, cùng đứa con nhỏ trên tay, toàn khóc là khóc.
Gặp tôi, Mai bảo cho tao than thở xíu, rằng chưa ai trên đời này khổ như mình. Học hết lớp 12 thi rớt đại học, vào Nam làm công nhân rồi xin cha mẹ cho thi lại. “Phải xin mày ạ, chớ nhà còn hai đứa em, tiền đâu mà học, mẹ bảo tao như thế đấy. Mẹ bảo thế thì biết thế, mình đau thì cha mẹ cũng đâu sung sướng gì!”.
Tôi chợt nhớ ngày đó động viên Mai thi lại. Động viên đúng nghĩa tinh thần, vì chính tôi cũng đi học từ tiền vay ngân hàng, có đâu cho Mai mà hứa hẹn. Cuối cùng Mai thi đậu vào khoa Luật của một trường đại học. Ngày Mai nhập học, nó nhắn tin vui lắm, bảo đời tao giờ đã sang một trang mới!
Nhưng cái trang ấy của Mai không như mơ, mà là cơn ác mộng. Tiền học, tiền ăn, tiền quần áo, tiền trọ, tiền gửi về nhà, tiền mẹ ốm đau… trăm thứ đổ lên đầu. Xong năm nhất, Mai bỏ, quay lại làm công nhân. Tôi nhớ như in tin nhắn Mai gửi hôm đó: “Học còn hơn 3 năm nữa mới xong, mà ra trường chắc gì xin được việc, hay lại mang trên vai một cục nợ ngân hàng. Tao bỏ mày ạ”.
Ngày Mai nhắn tin, tôi nín lặng. Mai quay lại đời công nhân, ca sáng ca tối. Và ở đây Mai gặp, lấy chồng.
Ngày cưới Mai, tôi bắt tàu về, mượn tiền mừng Mai năm trăm nghìn đồng. Đáng lẽ, tôi mong được đeo cho Mai chiếc nhẫn vàng lấp lánh như từng hứa hẹn. Hôm đó, Mai cười thật tươi, tôi cũng thấy vui lây. Một năm sau, đứa con trai chào đời. Tôi nghĩ cuộc đời Mai đã sang một trang mới.
Nhưng một lần nữa Mai gục ngã trước cuộc đời. Chồng Mai nghiện rượu, bài bạc và ghen tuông mù quáng. Trong những tin nhắn Mai gửi, lần nào cũng sau một vài trận đòn roi, lần nào Mai cũng khóc.
Mai hỏi tôi có nên bồng con về nhà mẹ. Tôi khó xử bảo “mày cố gắng chịu đựng, vì đứa con” - điều mà bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình sai biết mấy.
Rồi Mai bồng con về thật! Một cuộc trốn chạy đúng ngày nắng như đổ lửa. Hôm ấy con khóc, Mai khóc, mẹ của Mai cũng khóc.
Gặp lại Mai, tôi ngập ngừng, đó chỉ là một đoạn đường đời, rồi sông có khúc, người có lúc, phải không Mai?