May mắn vì vẫn được đi làm
Chị Nguyễn Thị Chi - công nhân quê ở Vĩnh Phúc, một mình ở nơi đất khách quê người đã 6 năm nay. Các đợt dịch trước, chị Chi bị cắt giảm giờ làm.
Đến đợt dịch thứ 4 này, chị Chi mất 2 tháng phải nghỉ việc, công ty chỉ hỗ trợ 70% lương trong 14 ngày đầu. Còn những ngày sau, nữ công nhân phải vay mượn khắp nơi để có tiền trang trải. Đầu tháng 8.2021, khi khu vực thuê trọ bị phong toả, chị Chi phải nhờ đến sự hỗ trợ từ chính quyền địa phương, mạnh thường quân mới có thực phẩm.
Nay được đi làm trở lại, khái niệm tăng ca cũng không còn. Lương của chị Chi từ 8 triệu đồng mỗi tháng (khi chưa có dịch) nay chỉ còn gần 6 triệu đồng.
"Tiền thuê trọ và sinh hoạt gần hết tháng lương. 6 tháng nay tiền gửi về quê cho bố mẹ gần như là số không" - chị Chi nói.
Từ đầu năm, công ty chị Chi đã phải cắt giảm 20% nhân sự. Với chị, có việc làm thời điểm này đã là điều may mắn, còn thưởng Tết, nữ công nhân trầm ngâm: "Chắc sẽ không có rồi".
Tết mong được sum họp
Trời chập choạng tối, anh Dương Văn Long tranh thủ nấu cơm đợi vợ về cùng ăn. Đã hơn 7 tháng vợ chồng anh chưa về thăm con mà chỉ quẩn quanh đi làm rồi về phòng trọ. Nói đến Tết, anh Long vừa “sợ” vừa mong để gia đình được đoàn tụ.
Anh Long (sinh năm 1981, quê ở tỉnh Phú Thọ) làm lái xe ở Hà Nội suốt 10 năm. Vợ anh làm công nhân tại Công ty Cổ phần in và Bao bì Goldsun ở Khu công nghiệp Phú Minh (Phú Diễn, Bắc Từ Liêm, Hà Nội). Để tiện cho công việc của vợ, anh Long chọn thuê trọ gần công ty vợ, còn mình đi làm mỗi ngày khoảng 20km.
Dịch COVID-19 bùng phát, may mắn hơn nhiều công nhân khác, công việc của anh Long và vợ không bị ảnh hưởng nhiều. "Chúng tôi không bị cắt giảm giờ làm. Trung bình mỗi tháng thu nhập của hai vợ chồng khoảng 10-12 triệu đồng" - anh Long nói.
Những năm trước, khi không có dịch bệnh, anh Long và vợ được thưởng Tết gần 8 triệu đồng. Số tiền thưởng này đủ cho anh sắm sửa đồ đạc, chuẩn bị cho cái Tết chu toàn. Nhưng năm nay, anh chỉ lắc đầu khi được hỏi về chuyện thưởng Tết: “Tôi thấy mông lung lắm, chẳng biết thế nào".
Gác lại chuyện thưởng Tết, điều khiến anh Long lo sợ hơn cả là Tết này không được về với các con: "Tôi rất sợ năm hết Tết đến mà bố mẹ, con cái mỗi người một nơi. Kể cả ở trong hoàn cảnh khó khăn, không có việc làm thêm và không có tiền dư, tôi vẫn mong Tết về để được đoàn tụ với gia đình".
Căn phòng trọ rộng chừng 15m2, mỗi tháng anh Long thuê với giá 1,5 triệu đồng. "Tổ ấm" này được vợ chồng anh chăm chút cẩn thận, từ việc dán lại tường, sắm sửa đầy đủ đồ đạc (tivi, máy giặt, tủ lạnh...). Song, kể cả khi có đủ đồ dùng thiết yếu cho hai vợ chồng, anh chị cũng không dám đưa 2 con lên ở cùng bố mẹ.
Anh Long có bé gái 11 tuổi, bé trai 7 tuổi đều gửi ông bà nội ở quê chăm nom giúp. Theo anh, công nhân lương ba cọc ba đồng, mỗi tháng ở đây, chi phí thuê trọ chưa tính tiền ăn đã mất gần 2 triệu đồng. "Nếu 2 đứa con cùng ở với bố mẹ, chúng tôi sẽ không đủ tiền nuôi chúng" - anh Long bày tỏ.
Tháng nào dư giả, anh Long sẽ gửi về 2-3 triệu đồng cho ông bà nội. Đã có những thời điểm khó khăn, anh Long và vợ không còn tiền gửi về cho con, lúc này anh chị lại phải nhờ cả vào ông bà.
Được biết, bố mẹ anh Long làm nông, cũng đều có tuổi, hai con mỗi ngày một lớn khôn, anh Long luôn sốt ruột khi kinh tế hai vợ chồng chưa ổn định.
Khi PV hỏi về chuyện làm thêm để có thu nhập trang trải cuộc sống, anh Long thở dài. Mỗi ngày, vợ anh bắt đầu công việc từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối, hôm nào tăng ca đến 9 giờ mới về. Còn anh đi làm giờ hành chính, có những đợt công tác dài ngày khiến anh chị muốn làm thêm cũng không thể...