“Người phán xử” Việt hóa quá tốt!
Kịch bản ngoại, đã được VFC mua bản quyền “Việt hóa” và đạt được lượng rating kỷ lục, nhiều nhân vật như Phan Quân, Lương Bổng... đã được mặc định và đi vào ấn tượng của rộng rãi người xem. Liệu còn gì bí mật để “ăn theo”?
- Như bạn cũng đã biết, bản thân “Người phán xử” – bản truyền hình đã được sáng tạo và “Việt hóa” trên 50% rồi, nên bản điện ảnh tất nhiên sẽ không phải là bê nguyên kịch bản truyền hình lên màn ảnh rộng. Tôi không nghĩ mình sẽ bị bất cứ điều gì của bản truyền hình đóng khung. Khán giả truyền hình với khán giả ra rạp là hai đối tượng khác nhau. Kể cả nếu có một phần nào đó sẽ ra rạp, mình cũng sẽ mang đến cho họ trải nghiệm mới chứ không phải là xem lại một bản truyền hình trong rạp. Vấn đề ở đây không phải là “hô biến” dài thành ngắn, vì mình đâu có cố kể 47 tập đấy trong 100 phút. Mà là tôi sẽ chủ động không để bản truyền hình ám ảnh quá trình sáng tạo bản điện ảnh.
3 năm trước, “Thần tượng” - màn chào sân của anh ở cả 5 vai trò: Sản xuất, tác giả kịch bản, đạo diễn, dựng phim, sáng tác nhạc phim... đã đại thắng ở Cánh Diều Vàng 2014. Và không lâu sau đó là cú xô đổ phòng vé của “Chàng trai năm ấy”. Vì sao lần này anh lại không “thừa thắng xông lên” mà lại đi “xài đồ cũ”, có nhất thiết?
- Không phải là nhất thiết, mà là cảm hứng. Ý định làm một bộ phim về thế giới ngầm đã có sẵn từ lâu. Khi xem “Người phán xử” thì tôi thấy có nhiều chất liệu khiến tôi muốn khai thác theo cách của mình.
Series “Cảnh sát hình sự” cũng từng “zoom” vào thế giới ngầm nhưng “Người phán xử” vì sao lại hấp dẫn anh hơn?
- À, tôi thì lại chưa xem “Cảnh sát hình sự” (cười). Thật ra hồi giờ chưa có phim tội phạm và thế giới ngầm nào thực sự mang chất liệu Việt Nam thuyết phục được tôi. Phim về tội phạm của chúng ta luôn bị giống băng đảng Hongkong, Mỹ. Với “Người phán xử” thì tôi thấy chất liệu “Việt hóa” quá tốt nên mới nảy hứng mang nó lên màn ảnh rộng.
Lần trước là phim về bề nổi của showbiz, ít nhiều được cho là “tự truyện” của “ông bầu” Quang Huy. Còn lần này là thế giới ngầm, liệu có làm khó anh khi ra khỏi mảng hiện thực “tay quen”?
- Sao bạn dám chắc thế giới ngầm không phải là tự truyện của Quang Huy, haha...
Không sốt ruột để có một Sơn Tùng thứ 2
“Thần tượng”, “Chàng trai năm ấy” đều là những cú ghi bàn ngoạn mục của anh tại giải Cánh Diều hoặc phòng vé. Liệu có là áp lực cho lần trở lại này?
- Tôi thậm chí quên ngay điều đó từ sau khi nhận giải. Ngay đêm nhận giải”Thần tượng”, tôi đã bảo ekip: Đây là giải cho phim đã làm, không phải phim sẽ làm, vì vậy cần quên nó ngay để tập trung vào “Chàng trai năm ấy”. Lần này cũng sẽ vậy.
Thường thì tôi tự tin vì mình có nhiều thất bại hơn. Thành công suy cho cùng vẫn luôn có may mắn, và tôi không có thói quen nhớ về những chiến thắng của mình. Nhưng những thất bại thì tôi luôn nhớ cách mình đã làm bạn với nó và học từ nó như thế nào.
Mới đây tôi vừa nhìn thấy anh tại “Gặp gỡ mùa thu”, thậm chí còn trong vai trò nhà tài trợ giải thưởng. Một nhà làm phim thương mại như anh vì sao lại quan tâm đến một sân chơi của các nhà làm phim độc lập?
- Thực ra nói vậy cũng chưa chính xác. Không phải nhà làm phim thương mại không quan tâm, mà đó chỉ là lựa chọn của mỗi doanh nghiệp hoặc cá nhân mỗi nhà làm phim. Nếu có cách nhìn và tương tác tốt thì những sự tìm tò, thử nghiệm, thậm chí là dòng arthouse sẽ có ảnh hưởng tích cực đến hoạt động làm phim thương mại.
Câu chuyện bán vé thực ra phải đến từ những nơi như “Gặp gỡ mùa thu”. Nói cách khác, nó phải được khởi nguồn từ trăn trở làm sao để có một bộ phim hay, một thế hệ làm phim hay. Việt Nam mình đang làm phim theo tư duy làm sao để có một concept ăn khách – một hiện tượng tưởng đâu là đúng hướng vì nó cho ra kết quả ngay, nhưng thực chất là một cái nền không móng, nếu phình to hơn nó sẽ sập, sẽ không có một nền điện ảnh vững mạnh.
Thường lúc nào thì anh nghĩ đến chuyện làm phim, thay vì âm nhạc?
- Lúc nào cũng nghĩ. Và không chỉ nghĩ việc đạo diễn một bộ phim, mà còn nghĩ đến cả một studio có sức sáng tạo và sản xuất thật khỏe.
Sau khi “đường ai nấy đi” với Sơn Tùng M-TP, ông bầu Quang Huy rảnh hơn hay càng bận hơn?
- Lúc nào cũng bận. Thường thì lịch được sắp kín nên lúc ít hay nhiều việc hơn nhau một chút cũng không cảm nhận được sự khác nhau.
Cho tới giờ, sự ra đi của Sơn Tùng có phải là cú sốc lớn nhất trong nghề của anh không?
- Ối giời, đời tôi cả nghìn cú sốc rồi! Đã bước ra thương trường, có cả tỷ kiểu sốc. Bản lĩnh hay không là những lúc đấy. Nhìn thành công để đánh giá bản lĩnh thì chỉ là lớp ngoài. Bản lĩnh là những tình huống ngoài ý muốn, ngoài dự tính, thậm chí tổn thất. Nếu nghe chuyện đời tôi, bạn sẽ thấy mấy chuyện đấy chỉ là một phần tất yếu của cuộc chơi thôi.
Câu hỏi “Liệu bao giờ sẽ có một Sơn Tùng thứ 2” thời gian qua có làm anh sốt ruột?
- Không. Người hỏi sốt ruột thôi.