Hành trình “chạm đến” hoa anh đào
Năm 2014, Đức Nhân đặt chân đến Nhật Bản. Đây là lần đầu tiên chàng trai 21 tuổi xa quê, có mặt ở một đất nước xa lạ. Đến với Nhật Bản, Đức Nhân mang theo ước mơ, hoài bão và cả sự kỳ vọng của người thân, thầy cô, bạn bè. “Đến giờ, mình vẫn không tin nổi bản thân đã đi du học Nhật, đã sinh sống tại đây được 7 năm. Bởi trước khi xuất ngoại, cuộc sống của mình đã trải qua nhiều biến cố với gam màu xám xịt”, Đức Nhân nói.
Năm Đức Nhân 11 tuổi, cả bố và mẹ đều lần lượt qua đời vì tai nạn giao thông. Cuộc sống khi đó vốn đã khốn khó lại lao đao hơn gấp bội. Bố mẹ mất, 3 chị gái đều đã có gia đình riêng nên Đức Nhân được gửi đến ở nhà cậu mợ. Sau khi đã hoàn thành chương trình phổ thông, Đức Nhân được nhận vào nuôi ở Trung tâm bảo trợ xã hội và nuôi dưỡng trẻ mồ côi Hướng Dương ở Bình Dương. Nhờ chăm chỉ học tập, Đức Nhân nhận được giấy báo đỗ vào trường Đại học Sư phạm kỹ thuật TPHCM và tiếp đó là học bổng toàn phần của Báo Asahi (Nhật Bản).
“Du học đối với mình là một điều gì đó thật sự xa xỉ và mình chưa bao giờ dám nghĩ tới vì gia đình không có điều kiện. Bởi vậy, khi nhận được học bổng, mình đã lập tức bảo lưu kết quả học tại trường đại học. Dù biết đến vùng đất xa lạ sẽ phải bắt đầu lại từ con số 0, sẽ khó khăn và vất vả, nhưng mình coi đây cơ hội mở ra một cuộc sống mới”, Đức Nhân tâm sự.
Sang Nhật Bản, Đức Nhân theo học ngành du lịch và khách sạn quốc tế tại Trường Du lịch và Khách sạn JTB, Tokyo. Ngoài học tập tại trường, Đức Nhân phải trang trải cuộc sống bằng nhiều công việc khác nhau như phát báo, làm quán nhậu, bán mì, làm bếp,...
Nhiều năm sống tại Nhật Bản, Đức Nhân chỉ ngủ khoảng khoảng 3-4 tiếng. Có những ngày, chàng trai sinh năm 1993 phải ra khỏi nhà từ 8h sáng và trở về nhà vào 6h sáng hôm sau. Cũng có những ngày, Đức Nhân phải tranh thủ chợp mắt trong giờ nghỉ giải lao ở chỗ làm, tranh thủ học bài trên đường di chuyển trong tàu điện vì vừa học vừa làm 2-3 việc cùng lúc. Thế nhưng, Đức Nhân vẫn được trao bằng khen tỉ lệ đến lớp 100% không đi trễ hay nghỉ học dù là 1 buổi trong cả một năm học.
“Nhiều lúc, mình cảm thấy tủi thân bởi cuộc sống nơi đất khách không người thân, khi ốm khi đau phải tự mình làm hết mọi thứ. Lúc có chuyện vui, mình thường gọi về khoe với gia đình nhưng khi gặp chuyện buồn thì một mình mình giữ lấy và gặm nhấm. Cũng đã có lúc mình nghĩ rằng hay là bỏ cuộc, chấp nhận dừng lại và trở về. Nhưng những lần như thế mình lại tự hỏi lại lý do bắt đầu của bản thân là gì?”, Đức Nhân tâm sự.
Sau khi tốt nghiệp, Đức Nhân làm việc tại một khách sạn có tiếng ở tỉnh Gunma, Nhật Bản. Và không lâu sau đó, chàng trai được đề bạt làm phó quản lý bộ phận nhà hàng của khách sạn. Những quả ngọt đầu tiên sau hành trình dài nỗ lực đã bắt đầu xuất hiện.
7 năm mang di ảnh bố mẹ đi khắp nước Nhật
Ngoài mong muốn học hỏi được nhiều điều, Đức Nhân còn mang theo một ước mơ từ ngày đầu đặt chân đến Nhật Bản, đó là được đi du lịch khắp nước Nhật “cùng” bố mẹ. Đức Nhân kể, càng lớn, càng được đi nhiều nơi, được tiếp xúc với nhiều người thì lại càng thấm thía hai chữ gia đình: “Khi mình nhìn thấy những gia đình quây quần bên nhau, cùng nhau đi du lịch thì mình lại cảm thấy có một khoảng trống lớn trong tim. Mình nhận ra rằng, dù bản thân có thành công đến mấy mà không thể đền đáp công ơn sinh thành của bố mẹ thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Mình nảy ra suy nghĩ sẽ mang di ảnh của bố mẹ đi khắp mọi nơi, vừa để bố mẹ thấy mình đã trưởng thành, đang sống hạnh phúc, vừa giúp mình cảm thấy bố mẹ vẫn luôn bên cạnh”.
Vậy nên, trong 7 năm sống tại Nhật Bản, Đức Nhân đã "đưa" bố mẹ đi khắp muôn nơi, đi ngắm cỏ chuyển sắc Kochia, đi tham quan Himeji - toà lâu đài được công nhận là di sản văn hoá thế giới, ngắm tượng nàng Tatsuko tại hồ Tazawa,...
Một trong những chuyến đi khiến Đức Nhân nhớ nhất là lần “cõng” bố mẹ lên trời - chinh phục đỉnh Phú Sĩ. “Chuyến đi đó mình chỉ đi một mình chứ không có đồng đội. Khi lên gần đến đỉnh núi, trời tối đen như mực, vừa lạnh vừa mưa, thế nhưng mình vẫn quyết tâm chinh phục bằng được, vì mình tin rằng bố mẹ vẫn đang bên mình và luôn bên mình. Và cuối cùng, mình đã làm được”, chàng trai sinh năm 1993 kể lại.
Trong 47 tỉnh thành mà Đức Nhân đã đặt chân tới, Okinawa là tỉnh để lại cho anh nhiều cảm xúc nhất. Okinawa là tỉnh cực Nam của Nhật Bản. Nơi đây được mệnh danh là vua đảo vì sở hữu hàng trăm đảo lớn nhỏ thuộc quần đảo Ryukyu. Được thiên nhiên ưu đãi, nơi đây nổi tiếng là vùng đất của những bông hoa nhiều màu sắc, sở hữu các bãi biển nước trong xanh, bờ cát trắng.
Thế nhưng, đó không phải là những điều khiến Okinawa “ghi điểm” với Đức Nhân. “Điều khiến mình yêu Okinawa là vì nơi đây có nhiều nét tương đồng với Việt Nam. Mình cảm nhận văn hoá, cảnh vật, ẩm thực đều có gì đó rất thân thuộc. Đặt biệt, đây còn là nơi duy nhất tại Nhật Bản trồng cây chuối - loại cây mà nhìn thôi cũng khiến mình nhớ quê nhà”, Đức Nhân nói.
Mỗi một câu chuyện trong hành trình đi khắp nước Nhật cùng di ảnh bố mẹ đều được Đức Nhân cập nhật lên trang mạng xã hội như một cách lưu giữ kỷ niệm. Anh cho biết, thời gian đầu bị trầm cảm vì đọc được những bình luận tiêu cực như: “Bố mẹ nó mất đi để cho nó mấy tỉ thì nó làm gì chả được”; “Nó cầm ảnh bố mẹ nó đi để câu like đó”;...
Thế nhưng bên cạnh những bình luận tiêu cực cũng có những lời cảm ơn, sự sẻ chia đối với câu chuyện của Đức Nhân. “Bây giờ thì mình nghĩ đó không còn là câu chuyện của cá nhân nữa, mà mình muốn chia sẻ cho mọi người và nhắn nhủ rằng hãy luôn yêu quý, kính trọng đấng sinh thành khi còn có thể. Đừng để đến một lúc nào đó khi nhìn lại, bản thân phải hối hận và nói: 'Ước gì ngày đó,...'”, Đức Nhân nói.
Sau khi đã đi hết 47/47 tỉnh thành của Nhật Bản, Đức Nhân đang lên kế hoạch để trở về Việt Nam sinh sống và làm việc. Bởi với Đức Nhân, điều hạnh phúc nhất trong cuộc sống là được ở bên gia đình, được cống hiến cho quê hương.