MƯA XUÂN RƠI LÚC NỬA ĐÊM
Mưa xuân rơi lúc nửa đêm
Sáng ra núi đồi tựa những cơ thể trần truồng
Những đường cong băng trinh nhảy múa
Tôi muốn chạy tới đó
Trên đôi chân dính đầy sợi bạc
Tôi muốn đi gặp tuổi trẻ của tôi
Con bò kéo lực lưỡng
Chưa kịp biết mùi đời đã bị thiến
Nói nhảm về một thảo nguyên không có chó sói
Tôi muốn chạy tới với các bạn
Bầy sơn ca đẻ trứng dưới gốc cỏ
Luôn chọn cái chết từ trời cao
Mưa xuân rơi lúc nửa đêm
Đủ lạnh mà thương cánh đồng u buồn
Đất lên nâu tàu hẹ trắng
Ngoảnh lại dòng sông chảy chậm
Ai ngồi đập áo đã trăm năm.
Tác giả: Ngô Mai Phong
**********
THƠ VIẾT CHO EM
Anh gọi em từ bùn lầy cho tới nhụy hoa sen
Gọi em trong lần vỏ cây sau mưa còn sũng nước
Anh gọi em trong tiếng kèn đám ma tiễn đưa người đã chết
Tiếng kèn như những ngón tay khốn cùng sờ soạng trái tim anh
Trong tiếng côn trùng êm ả mượt như nhung
Trong chiếc giày bỏ lại bên đường sau cuộc chiến
Anh đứng trên mũi dao của những người lương thiện
Mà gọi em em hỡi, ở phương nào
Làm sao mình không biết cách yêu nhau
Để những mảng tường vôi phai nhạt
Để còn những ngổn ngang trong ngụm nước
Nhân bánh thiu chiếc bánh chợ chiều
Anh gọi em trong tiếng trẻ con reo
Tiếng reo thắp lên hàng vạn bóng đèn trong trí não
*
Anh gọi em dọc hàng tít chạy dài in đậm trên trang báo
Bao biến cố lớn lao những châu lục gập ghềnh
Anh gọi em trong nỗi ưu tư trên mặt đồng tiền
Anh đã tiêu vội vàng anh đâu có biết!
*
Em thức ngủ ở bên ngoài lý trí
Dạo chơi ven những khuôn thước dở hơi
Em mát lành với khoảng không bình dị
Khoảng không chưa ô nhiễm của con người
*
Em là sự bí ẩn của cánh đồng nguyên sinh ven biển
Với những mảng nắng trong lùm cây bao thiên thần ẩn hiện
Nơi đây lưu giữ dáng hình ban đầu những phế tích hoang sơ
Vòm ngực em như vòm nhà thờ
Làm run rẩy sợi dây leo ngơ ngẩn
Tiếng rì rầm dâng lên từ đất ẩm
Chiếc khăn sương mờ lau những phiến lá xanh
Em xôn xao bao sinh lực trong mình
Chợt bừng tỉnh hạt lim rừng đỏ chói
Bản tình ca cùng lời với những con sóng biển ngoài kia
*
Anh chưa biết cách để yêu thành phố
Hay giật mình nhàu nát những cơn mê
Em làm cao sang viên gạch lát trên hè
Làm rực rỡ bồn chồn những giọt máu đã hy sinh mất mát
Làm mảng nắng dưới chân tường ngây ngất
Từ khung cửa tầng cao nhìn xuống lưng em
Ôi tấm lưng thơm hương huyền bí của chùa chiền
Đẹp nức nở bên làn xe cao tốc
Anh thấy đỡ ghê răng vì những tín hiệu thông tin
Và rồi đây có thể giao du cả với những chàng robot
Bởi vì còn có em, còn có em kia
Em sầm uất giữa đô thành đông đúc của ta
Em vang động một bài ca thân thể
Những nhân sinh quan tàn úa lủi vào nhà...
Tác giả: Thi Hoàng
***********
LÝ HẠ
Mải kết hôn gió đông
Hoa đâu còn trinh nữ
Biển lớn đến đâu nữa
Nước không đầy cái ly*.
Đời người những cuộc đi
Bao gập ghềnh, khúc khuỷu
Bầu rượu và túi thơ
Biết đâu đầu, đâu cuối?
Kìa… mặt trăng trôi nổi
Kìa… mặt trời nổi trôi
Gần gũi và xa xôi
Cũng sáng về trái đất.
Nghiêng không gian, ta rót
Hương rượu bừng ý thơ.
* Ý thơ của Lý Hạ.
Tác giả: Đặng Huy Giang