Bà từng làm nghề chạy chợ, biết giao thiệp, ăn nói sắc sảo khôn ngoan, ứng xử nhỏ nhẹ, gương mặt ưa nhìn, nói tiếng Kinh sõi nhất cái bản Pắc Tăng này, vì thế nên lắm ông phải lòng bà. Bức ảnh bà mặc áo dài của người miền ngược, vấn thêm cái khăn đỏ đang treo trên tường nhà, rất đẹp. |
Bà Chài gầy guộc ở tuổi ngoài 60, bà nói tiếng Kinh chậm chạp nhưng khả năng sử dụng ngôn từ khá rành mạch, khúc chiết. |
Bà thấp bé, trừ khuôn mặt có khối u khổng lồ thì việc ăn mặc của bà cũng khá là có thẩm mỹ. |
Cuộc sống của bà Chài tuyệt vọng vì đói khát, chum thóc gạo nhà bà, ăn dần đã 3 năm, gạo mốc xì lên. Bữa đến, vợ chồng già tự nấu cơm, cơm ăn với muối, không một thứ gì khác làm thức ăn, ngoài mấy lá rau rừng. |
Bà nâng khối u bằng hai tay, để cái miệng hiện ra giữa khe của khuôn mặt cũ và các cục thịt mọc suốt 25 năm qua, để có thể ăn, uống một cách khó nhọc, từng ngụm nước, từng hạt cơm. |
Bữa cơm tối tội nghiệp của hai vợ chồng bà Triệu Thị Chài |
Bà Chài xin phép ra bìa núi phơi thóc, ra chuồng chênh vênh dốc đá cho đàn lợn con ăn, bà vẫn làm lụng trong lẩy bẩy đau đớn như một người phụ nữ vùng cao bình thường. Bởi đơn giản, không làm thì lấy gì mà ăn, lấy gì mà nuôi ông chồng thứ 4 đang tựa đầu vào vách nhà rách nát, ngồi hút thuốc lào vặt ở tuổi ngoại thất tuần kia. |
Khi chúng tôi đến xóm Tắc Căng, bà Chài đang lần mò ra rìa núi trước nhà để nhìn mặt trời, để nâng khối u trước mắt lên cho cái miệng có thể hít không khí vào mà sống sót. Không còn mũi nữa, nên cái miệng vừa ăn, uống, nói, khóc và thở hết sức khó nhọc. Sự sống của bà chỉ còn mong manh. |
Bà bảo, nằm ngủ không khéo mà cục thịt khổng lồ mọng nước kia nó ụp vào che mất miệng, là ngủ mãi mãi luôn. Miếng thịt chai sần bé tẹo ở bên phải bà Chài, là dấu tích của vành môi. |
Thấy nắng lên thì thèm đi ra ngoài, thèm được thở, được nhìn và đi chợ như người bình thường lắm. Bây giờ yếu không đi chợ huyện được nữa. Nhưng từ lâu rồi, lúc chưa yếu, cũng chả dám đi chợ. |
Hỏi, bà có bao nhiêu đời chồng rồi. “Ba lần lấy chồng rồi. Ông này là 4. Lấy chồng lấy vợ nhiều là không tốt đâu”. Trong xóm Tắc Căng, theo chi hội trưởng phụ nữ Bàn Mùi Viện, thì đã có người đồn thổi là bà Chài bị ma làm, bị báo oán, do bà có nhiều chồng quá. |
Mắt bên trái của bà đi đằng nào? Ít người có dũng khí nhìn lâu vào gương mặt đầy máu mủ và các u cục, kỳ dị quái đản của người đàn bà tử tế và tội nghiệp đó. Nếu nó nằm ở hốc mắt cha sinh mẹ dưỡng, “trời ban núi rừng tặng” của bà như xưa, thì hốc ấy ở sâu trong lòng khối u khoảng 20-30cm. Nhưng thật ra mắt bà đã lồi, bị đẩy ra vị trí nóc, chóp của khối u khổng lồ, nó cách hốc mắt trên xương sọ khoảng 30cm. |
Con gái của bà Triệu Mùi Chài |
Ông chồng thứ 4 của bà Triệu Mùi Chài |
Ngôi nhà của bà Chài và con gái bà Chài trong thung lũng hoang vắng xã Tam Kim |
Bệnh của bà Chài, gần giống như của bà Lý Mùi Xiên, cũng người dân tộc Dao, cũng ở huyện Nguyên Bình, tỉnh Cao Bằng này. Nhưng hai mắt chị Xiên lồi ra ngoài khối u, dù xa gương mặt cũ hàng chục xăng-ti-mét, nhưng nó vẫn có chức năng nhìn |
Và các nhà báo, các nhà hảo tâm đã từng đứng ra vận động được tới 400 triệu đồng để đưa bà Xiên cùng người chăm sóc, vượt núi xuống Hà Nội chữa bệnh. |
Bà Xiên được cứu, cắt bỏ khối u trùm kín khuôn mặt và bây giờ bà Xiên đã sống bình thường với gương mặt không còn quá “đáng sợ” như cũ nữa. |
Bà Lý Mùi Xiên bên chồng và con trai |
Bác sỹ thăm khám cho bà Xiên sau khi phẫu thuật thành công |
Qua báo Lao Động, chúng tôi cũng muốn kêu gọi lòng hảo tâm của độc giả trong và ngoài nước, chúng ta hãy làm một cái gì đó, hãy đưa bà đi viện để vãn hồi lại sự sống đang dần mong manh quá mức của bà Triệu Mùi Chài. Quý độc giả có thể liên lạc với Quỹ Tấm Lòng Vàng, Báo Lao Động, “hoặc thông tin với ông Nguyễn Trung Kiên, Chủ tịch UBND xã Tam Kim, huyện Nguyên Bình, tỉnh Cao Bằng, số ĐT: 0979651388 để có thể trao đổi, tư vấn, giúp đỡ bà Chài”. |