Trang worldofbuzz.com của Malaysia đã đăng tải hình ảnh về lũ lụt ở Malaysia và lũ ở Nhật Bản và chỉ ra hai điểm khác biệt. Trước tiên, màu nước lũ ở nước này cũng như ở nhiều nước trên thế giới đục hơn là do nhiều bùn đất bởi đất bị cuốn trôi ở nhiều nơi, trong khi đó ở các thành phố và đường phố Nhật Bản cơ bản đã được lát gạch. Sự khác biệt thứ hai là hầu như không có rác thải trong nước lũ ở Nhật Bản.
Theo Tân Hoa Xã, Nhật Bản có các tiêu chuẩn nghiêm ngặt nhất thế giới về phân loại, tái chế rác thải và đã được thực hiện trong nhiều năm đồng thời trở thành một kỹ năng sinh tồn cơ bản cho người dân Nhật Bản.
Việc phân loại và tái chế rác ở các khu vực khác nhau của Nhật Bản về cơ bản là tương tự nhau: Có một thời gian quy định cụ thể để xử lý từng loại rác thải; những loại rác thải lớn cần hạn chế và phải trả tiền; vứt rác bừa bãi có thể bị phạt rất nặng và thậm chí ngồi tù.
Ví dụ, tại khu Shibuya ở Tokyo, để phân loại rác, người dân cần tham khảo biểu đồ phân loại rác. Bên cạnh phiên bản tiếng Nhật, phiên bản tiếng Trung, tiếng Anh và tiếng Hàn cũng có sẵn tại văn phòng của khu và trên website của chính quyền địa phương.
Rác thải gia đình về cơ bản được chia thành các loại dễ cháy, không cháy, rác cỡ lớn và rác thải “nguồn”. Sau khi quen với sự phân loại này, cách thức thiết thực nhất để phân loại rác thải là xem rác có thuộc loại không dễ cháy, loại rác cỡ lớn và rác thải “nguồn” không, còn phần lớn còn lại được xem là rác dễ cháy.
Rác không cháy không thích hợp để đốt và nghiền, bao gồm kim loại, thủy tinh, gốm sứ, pin khô và các thiết bị nhỏ như máy sấy tóc. Vì rác không cháy không phổ biến nên tần suất tái chế loại rác này rất thấp, thường là mỗi tháng một lần.
Với rác thải nguồn, gồm các chai nhựa, báo, tạp chí và thùng giấy thường thu gom mỗi tuần một lần. Theo phương pháp phân loại mới nhất, rác thải có chứa thủy ngân cũng được phân là rác thải nguồn.
Thay vì trộn các rác thải nguồn với nhau, điều cần làm là làm sạch, phân loại và đóng gói tất cả các loại rác thải nguồn.. Quan trọng hơn là các chai nhựa và giấy gói thường bị loại bỏ và chuyển sang chất thải dễ cháy và để lại thân chai để tái chế. Đối với những chai lọ như sữa hoặc đồ uống, giới chức cũng khuyến cáo người dân rửa sạch trước khi vứt bỏ để tránh gây mùi khó chịu cho nhân viên tái chế.
Xử lý rác lớn, chủ yếu là đồ nội thất dài hơn 30 cm, cần được đặt trước và phải trả tiền ở Nhật Bản. Ví dụ, một chiếc ghế sofa đơn có giá 800 yen (7,37 USD) và một ghế sofa đôi có giá 2.000 yen (18,42 USD). Theo thông tin trên website giới chức Shibuya, để vứt bỏ một máy giặt, người dân phải trả 2.484 yen (22,88 USD).
Tại Nhật Bản, vứt rác bị xem là hành vi vi phạm và bị phạt tới 5 năm tù hoặc phạt lên tới 10 triệu yen (92,100 USD). Các công ty có thể bị phạt tới 100 triệu yen (921.000 USD) nếu xả rác thải công nghiệp bất hợp pháp.
Trong sinh hoạt hàng ngày, rác dễ cháy là phổ biến nhất, bao gồm rác thải nhà bếp, giấy, quần áo cũ, cành và lá cây... Về cơ bản, rác có thểđốt được phân loại là rác dễ cháy. Loại rác này thường được xử lý hai lần một tuần trong các túi trong suốt hoặc sáng màu.
Mặc dù một số chất thải dễ cháy là nhựa, cao su hoặc da, như giày và túi da nhưng những loại rác này rất khó để tái chế như chai nhựa nên thường được đốt trong lò xử lý rác của thành phố. Có 21 nhà máy đốt rác ở 23 quận của Tokyo.
Tại Nhật Bản, người dân để các túi rác bên ngoài nhà ở để xe tải đi thu gom rác theo các tuyến đường, do đó, hầu hết là không có các thùng rác ở trước cửa nhà. Để ngăn chặn các loài vật phá các túi rác trước nhà, các tấm lưới màu xanh được xử dụng để che chắn ngăn chặn.