Nhà phê bình văn học Nguyễn Chí Hoan nhận định về hành trình văn học của tác giả Hoà Bình: “Tiểu thuyết đầu tay của Hòa Bình, cuốn “Gọi con người,” công bố năm 2009, dường như đã xác nhận dáng vóc chủ đề văn học mà tác giả này quan tâm và gắn bó hơn cả. Trong tiểu thuyết đó, ba nhân vật người cha/chồng, người mẹ/vợ và đứa con của họ lần lượt giữ vai chính, và từ những đứt gãy bên trong cái tam giác linh động huyền ảo của quan hệ con người cội rễ và mật thiết nhất ấy, nữ tác giả nghe thấy tiếng “Gọi” thầm lặng ở phía những bất toàn nhân cách - thể xác của “con người” – bởi những sự khiếm khuyết, sự không hoàn thiện là cái khiến người ta mơ ước đến hoàn thiện, rồi đến lượt những mơ và ước đẩy người ta lệch nhau, xa nhau, mà thường là bất giác…
Hòa Bình thu hút người đọc ở giọng văn và phong cách hiện đại. Ảnh: NVCC |
Còn nhà văn Trần Nhã Thụy cho rằng: “Bất hạnh và hạnh phúc đều nằm trong những bước sải chân. Đó là những bước chân đi về phía vô cùng. Đó là một truyện mà tôi rất thích của Hòa Bình. Tôi thích bởi cách chọn điểm rơi của nhà văn. Và, khi đọc hết tập bản thảo này, tôi thấy đây là tập truyện của những điểm rơi. Những tình tiết, sự kiện, nhân vật… dường như được giản lược đến hết cỡ, chỉ chọn và chờ những điểm rơi để bung ra, thả xuống…”.
Tác giả Hòa Bình đã có 8 cuốn sách gồm tiểu thuyết và truyện ngắn, là một trong những cây bút nữ có giọng điệu riêng của văn học trẻ.