Tôi tốt nghiệp đại học chính quy ngành Điều dưỡng. Thời gian công tác trong ngành Y đến nay cũng bước sang năm thứ 10.
Dù có quãng thời gian công tác dài trong ngành Y nhưng thật buồn khi phải chia sẻ rằng, với số tiền lương vỏn vẹn chỉ 5,7 triệu đồng mỗi tháng, cá nhân tôi lo đủ cho mình còn chưa xong, chứ đừng nói đến nuôi con cái. Mọi gánh nặng về kinh tế trong gia đình chỉ đành nhờ cậy vào chồng tôi.
Bản thân tôi chẳng biết chế độ lương, đãi ngộ ở các bệnh viện lớn, bệnh viện tư nhân ra sao, có đủ thu nhập để nhân viên chúng tôi cố gắng, nhiệt huyết với nghề không. Trong phạm vi môi trường y tế công như hiện nay thì dù có lòng yêu nghề, nhiệt huyết tới mấy thì cũng phải đủ thu nhập để chi dùng cho gia đình, chăm sóc tốt cho các con thì mới có thể nghĩ đến quá trình phấn đấu và nỗ lực được.
Thiết nghĩ, dân gian ta xưa có câu "có thực mới vực được đạo" chắc cũng vì lẽ đó. Giống như tất cả ngành nghề khác, y bác sĩ cũng có hàng tá hóa đơn, các khoản tiền phải chi trả mỗi tháng, đương nhiên cũng phải ăn uống, chi tiêu như bao người.
Lương chi trả cho nhân viên y tế bao năm nay vẫn vậy, thậm chí khi trực đêm còn không được trả lương làm thêm ngoài giờ. Giá lương thực, nhu yếu phẩm đã tăng giá bao nhiêu lần trong nhiều năm qua nhưng lương y bác sĩ ở các tuyến vẫn không quá năm triệu đồng một tháng.
Bên cạnh đó, áp lực của nhân viên y tế bây giờ không những chỉ là công việc, mà còn là áp lực về thời gian. Trước đây, lương thấp nhưng công việc của bác sĩ ở mức độ vừa phải nên nhiều người lựa chọn ở lại gắn bó, để có thời gian chăm sóc gia đình.
Nhưng hiện tại, bác sĩ phải làm đêm, tăng ca liên tục không biết cuối tuần là gì hay nghỉ ngơi ra sao. Hiện nay, mức phí để trả cho một đêm trực cấp cứu 24h cũng chỉ dao động khoảng 115.000 đồng. Số tiền ít ỏi này chưa đủ để chúng tôi có thể ăn đủ ba bữa, mua thêm cà phê uống để tỉnh táo trục cả đêm.
Cá nhân tôi tự so sánh thì thấy, công nhân khi tăng ca thứ bảy, chủ nhật còn được nhà máy xem xét tính lương gấp đôi, thậm chí gấp rưỡi. Bản thân tôi cứ đi trực về đến hai, ba hôm sau, vẫn rất mệt mỏi và căng thẳng.
Khi chưa kịp phục hồi lại sức khỏe đã lại tới ca trực mới. Đó là chưa kể đến việc phải bỏ con nhỏ 12 tháng ở nhà để đi trực, nếu như không có ông bà hoặc người thân ở gần hỗ trợ, tôi chẳng biết phải xoay sở thế nào.
Điều đáng buồn là sinh viên theo học đại học y dược phải mất khoảng thời gian dài gần 6 năm đào tạo trong khi phần lớn các bạn theo học những đại học khác chỉ có 4 năm. Tuy nhiên, sau khi ra trường, thu nhập của bác sĩ chẳng hề cao, thậm chí còn kém hơn rất nhiều ngành khác. Với những nhân viên y tế có điều kiện gia đình khấm khá hoặc nhận được sự tin tưởng của bệnh nhân và có phòng khám tư ở ngoài thì có thể kiếm được thu nhập ổn định, thậm chí rất cao.
Song, không ít đội ngũ y bác sỹ dù đã tận tụy cống hiến trong ngành hàng chục năm nhưng vẫn có thu nhập rất thấp, phải chi tiêu dè sẻn. Trong giai đoạn dịch bệnh, đội ngũ nhân viên y tế rất vất vả.
Nhiều người đồng cảm và công nhận sự cố gắng của chúng tôi. Tuy nhiên, ngoài sự ghi nhận ấy, chúng tôi cũng cần được chi trả một mức lương xứng đáng hơn, để không phải hằng tháng bất an vì gánh nặng cơm áo gạo tiền, yên tâm cho công tác phục vụ và cống hiến...