64 triệu bảng của Man United cho vụ Rasmus Hojlund đã được đổi lại bằng một tiền đạo trẻ, mới có kinh nghiệm 1 mùa ở Serie A (đá chính 20 trận và ghi 9 bàn). Mùa trước, tài năng người Đan Mạch cũng không được đá Champions League. Như vậy, kinh nghiệm của anh ở sân chơi danh giá này chỉ là 2 trận vòng loại khi còn khoác áo Sturm Graz.
Những thương vụ như Rasmus Hojlund trong kinh doanh sẽ được gán với khái niệm đầu tư mạo hiểm. Đây là chuyện bình thường nhưng câu hỏi đặt ra, tại sao các câu lạc bộ sẵn sàng chi đậm đến vậy để đưa về những cầu thủ mới chỉ dừng ở mức tiềm năng? Liệu quá trình tham chiếu trước khi ra quyết định đã quá chủ quan?
Trong mùa giải vừa rồi, Liverpool đã đưa về Darwin Nunez (Benfica) và Man City tậu được Erling Haaland (Dortmund). Haaland ghi 86 bàn/89 trận cho Dortmund và thường xuyên xuất hiện ở Champions League. Đặc biệt trong mùa giải 2020-2021, Haaland đã ghi 41 bàn/41 trận ra sân. Với Nunez, anh đã vào tới tứ kết Champions League ở tuổi 22 cùng Benfica. Trước khi chuyển tới Liverpool, tiền đạo người Uruguay cũng kịp có 24 bàn/26 trận ra sân.
Tuy nhiên, nếu cùng đặt lên bàn cân, những gì có được trước đó của hai ngôi sao này sau một mùa tại Premier League bỗng trở thành những so sánh vô nghĩa. Haaland bay cao tận cùng còn Nunez để lại nhiều sự thất vọng hơn. Hojlund của Man United trước khi đến Premier League còn không có được những chỉ số như vậy. Liệu anh có đủ để trở thành "nỗi thất vọng một phần" như Nunez hay không? Hay xa hơn, chân sút này có thể dần chạm đến đẳng cấp của Haaland?
Thương vụ Hojlund có thể mạo hiểm với Man United nhưng nó cho thấy sự khan hiếm về trung phong lúc này ra sao. Man United đã quá khổ vì không có tiền đạo mũi nhọn nên mới quyết tâm giật về bằng được một nhân tố trong hè này. Họ sẵn sàng chi đậm để có Harry Kane nhưng Daniel Levy không bán trong nội bộ Premier League. Còn với Victor Osimhen của Napoli, cái giá 130 triệu bảng được hét là quá phi lý với "Quỷ đỏ".
Sau gần một thập kỷ gần như chỉ chiêu mộ các trung phong già cỗi như Cristiano Ronaldo, Zlatan Ibrahimovic, Radamel Falcao, Alexis Sanchez, Edinson Cavani, Odion Ighalo và Robin van Persie, Man United đã chuyển hướng ngay khi Erik ten Hag đến. Rasmus Hojlund của M.U và các ngôi sao trẻ khác có thể lĩnh xướng vị trí của họ trong 5-7 năm tới, tạo thành một chân đế vững chắc. Đây là xu thế của các câu lạc bộ, mua đắt nhưng có tầm nhìn xa, thay vì chơi các ván cược trong ngắn hạn để đến khi dứt hợp đồng, đội bóng sẽ không kịp có phương án thay thế.
Đó là với các đội mua, câu chuyện của các đội chuyên bán tài năng trẻ cũng tương tự. Họ không đưa về những ngôi sao không có tiềm năng để rồi không bán được cho ai. Tiền đạo luôn là vị trí đắt giá nhất và các đội chuyên bán cũng nhắm mục tiêu vào nhóm này. Atalanta đã kiếm được gấp 4 lần số tiền họ bỏ ra cho Rasmus Hojlund chỉ sau 1 năm.
Trở lại với những đội bóng lớn, xu thế mua sao có tuổi và kinh nghiệm với giá đắt đã vãn dần, không chỉ bởi yếu tố đi đường dài. Họ sợ phải mua lại những mục tiêu các đội khác đã bỏ thừa để rồi chuốc lấy hậu quả như Man United. Trước đây, Alexis Sanchez và Harry Maguire đều được Man City nhòm ngó nhưng cuối cùng, The Citizens đã lắc đầu về những mức giá phi lý. Man United là đội đi sau, trả giá trên trời và nhận hệ quả cũng từ trên trời rơi xuống. Điều đó cho thấy, ngày nay, các đội sẽ tập trung vào các mục tiêu vừa trẻ, vừa không phải là mục tiêu thừa của các đại kình địch.
Cuối cùng về vấn đề chuyên môn, không phải các đội lớn chủ quan khi mua cầu thủ trẻ, thực tế là ngược lại. Với những đội thường xuyên ở nhóm đầu châu Âu, họ luôn có một nhóm các nhà phân tích dữ liệu nội bộ và chuyên gia khoa học thể thao. Đây là các tư vấn viên giúp cho huấn luyện viên trưởng tìm được người phù hợp với triết lý chứ không chỉ dựa trên bề nổi là số bàn thắng, kiến tạo... Một cầu thủ được coi là mục tiêu hoàn hảo sẽ phải đáp ứng về số bàn thắng kỳ vọng trong 90 phút, cường độ chạy nước rút, tăng tốc, pressing...
Quá trình chiêu mộ cầu thủ trẻ sẽ ngày một khắt khe. Trước khi Man United ngỏ lời đề nghị với Jude Bellingham khi đó mới 17 tuổi, họ đã xem tiền vệ này đá 47 trận từ lúc 11 tuổi. Do đó, "Quỷ đỏ" mới dám chi đậm vụ này dù kết quả không được như mong muốn.
Thương vụ Hojlund cũng tương tự, không đơn thuần là M.U muốn đi trước để cướp tiền đạo của Atalanta, tránh bị các đối thủ tranh giành. Chỉ đơn giản, họ đã có sự chuẩn bị và tự khắt khe với những đánh giá của chính mình.