Người đàn ông điều khiển chiếc xe chở những tấm tôn cồng kềnh oan nghiệt đó đã bị cơ quan công an bắt giữ. Một làn sóng giận dữ nổ bùng trên mạng về hiện tượng xe thô sơ chở nguyên vật liệu cồng kềnh đi lại không coi giao thông đô thị là gì. Nỗi giận dữ ấy lan sang những lao động nhập cư kiếm sống nhọc nhằn trên đất Thủ đô, luôn bất chấp an nguy của người khác cũng như của chính bản thân mình. Nhưng tất nhiên, nỗi giận dữ lớn nhất vẫn là với sự quản lý đô thị quá yếu kém của các lực lượng chức năng ở thành phố này.
Trẻ em ra đường dễ gặp tai nạn quá. Có một con số rất day dứt là mỗi năm chúng ta có 11.500 trẻ em chết do đuối nước. Tỉ suất tử vong do tai nạn, thương tích trong độ tuổi từ 0 - 19 tuổi ở Việt Nam giai đoạn 2010 - 2013 cao gấp đôi tỉ suất tử vong do tai nạn, thương tích ở các nước có thu nhập cao. Trong lĩnh vực giao thông, 3 năm 2013, 2014, 2015 số trẻ em chết do tai nạn tăng gần 100% sau mỗi năm. Trong đó, có tới 70% trẻ em bị tử vong vì tai nạn giao thông là học sinh cấp III và 80% trong số đó là do tự điều khiển phương tiện chủ yếu gồm xe đạp điện, xe máy, xe phân khối lớn.
Trong ngày hôm qua, rất nhiều cha mẹ ôm lấy những đứa con bé bỏng của mình khi nó đi học về, trào nước mắt vì thấy con an toàn. Một sự an toàn lẽ ra là hiển nhiên. Chúng ta có quyền sống an toàn hơn thế này, có quyền an toàn từ chuyện ăn uống, chuyện đi lại, chuyện yêu đương và suy nghĩ. Vậy mà cảm giác bất an luôn vây bủa, luôn ám ảnh chúng ta.
Cơn giận dữ nào rồi cũng đến một giới hạn. Sẽ chỉ là nói suông, nhưng lên án chẳng đem lại cho chúng ta niềm vui. Người đàn ông điều khiển chiếc xe chở tôn hôm trước, cũng giống bao nhiêu lao động thô sơ khác trong thành phố, kiếm ăn nhọc nhằn vì chẳng có con đường nào khác. Ông ta đã bị tạm giữ, có thể bị kết án tù tội vô ý gây chết người. Ông ấy cũng có một gia đình và là một người cha. Ông ấy chỉ là một người khốn khổ. Ông ấy đi tù, không có nghĩa là sự quản lý đô thị tốt lên.
Tốt lên hay không, chính là cách chúng ta sống hàng ngày. Em vẫn nhìn thấy mỗi sáng ra đường, những ông bố bà mẹ chở con trên xe tìm cách vượt đèn đỏ, thấy những vỏ lon sữa, giấy gói xôi vứt thẳng ra đường từ những đứa bé ngồi sau xe máy, thậm chí ngồi trong xe hơi. Sự thiếu ý thức văn minh hiện diện mọi nơi, ngay cả những cơn rủa xả cũng mang bóng dáng ấy.
Giá như chúng ta yêu con cái nhiều hơn, đúng cách hơn. Giá như chúng ta yêu thành phố và cuộc sống của mình hơn, yêu những người sống bên ta hơn. Ừ thì chỉ là lý thuyết thế thôi, em vẫn tin mọi việc tốt đẹp hơn.
Những chuyện buồn như hôm qua nữa, nếu chúng ta yêu thương nhau nhiều lên, chắc chắn chúng bớt đi nhiều!
Nhưng điều ấy xem ra không dễ. Chúng ta vẫn sống ít trách nhiệm, vẫn nổi giận và la ó, chúng ta vẫn chỉ là những người khốn khổ. Tất cả đều khốn khổ như nhau, trong những chuyện buồn.