Ông Huỳnh Đức Thơ còn đưa ra một so sánh, tuy có phần xa vời, nhưng cũng đáng để nhắc lại, đó là nước Mỹ to lớn vậy nhưng chỉ có một phó tổng thống.
Vậy thì, ý của ông Thơ về loạn cấp phó không còn là chuyện riêng của Đà Nẵng, mà nước Nam ở đâu cũng thế. Ở bất cứ cấp nào, bộ ngành, địa phương, cơ quan nào, cũng có nhiều phó, nhiều cơ quan đảng ở địa phương cũng như Trung ương có nhiều phó, chưa kể không ít cơ quan, phó nhiều hơn nhân viên.
Báo chí gần đây phát hiện một số sở ngành địa phương có lãnh đạo nhiều hơn nhân viên, nó như một căn bệnh của nền hành chính quốc gia, không phải bệnh nhẹ mà là trọng bệnh. Lãnh đạo nhiều như vậy nhưng kết quả của quản trị điều hành như thế nào ai cũng rõ. Nước mình, chưa mạnh, chưa giàu, còn đi vay nợ 'lắm khi tràn nước mắt", vậy thì dẹp loạn cấp phó đi cho dân nhờ.
Xin cung cấp thêm cho ông Huỳnh Đức Thơ con số, nước Mỹ có diện tích rộng lớn xấp xỉ 30 lần Việt Nam, dân số 320 triệu, có 2,1 triệu công chức. Việt Nam dân số 90 triệu, có 2,8 triệu công chức, viên chức. Nước Mỹ có nền kinh tế số 1 thế giới, điều hành không chỉ riêng nước Mỹ, còn Việt Nam với nền kinh tế nhỏ bé, lại sử dụng cả một bộ máy công chức đông hơn cả Mỹ. Như vậy, 160 người dân Mỹ chỉ nuôi một công chức, trong khi 40 người dân Việt Nam phải nuôi một công chức. Chỉ xem con số này thôi, đủ để biết vì sao nước mình nghèo.
Nuôi mà để yên cho nuôi thì dân còn may, đôi khi nạn sách nhiễu, đòi hối lộ, tham nhũng còn làm dân khổ hơn đóng thuế nuôi công chức.
Theo ông Huỳnh Đức Thơ, nguyên nhân loạn cấp phó là do loạn họp. Cả trưởng đến phó suốt ngày đi họp theo lịch cũng không đủ cho nên việc không chạy, người cũng không đủ để họp. Căn bệnh loạn họp này cũng không chỉ riêng Đà Nẵng, nó là bệnh nan y của nền hành chính công.
Còn nữa, loạn cấp phó vì nạn chia ghế, bán ghế.
Vậy thì chữa bệnh bằng cách nào, trước hết là giảm đến tối đa chuyện họp hành, để dành thì giờ giải quyết việc. Thứ hai là khoán quỹ lương, với một quỹ lương cho cấp phó như nhau, cơ quan nào ít phó thì lương của lãnh đạo cao, nhiều phó thì cứ chia nhỏ ra. Ví dụ một sở chỉ một giám đốc và một phó giám đốc thì lương sẽ cao hơn nhiều một giám đốc với 5 phó giám đốc.
Cải cách hành chính, giảm biên chế cứ nói mãi nhưng không làm được là vì không quyết liệt. Cứ thử mô hình khoán quỹ lương, quy định mỗi cơ quan chỉ có một đến hai phó, thì số lượng cấp phó và công chức sẽ giảm ngay lập tức.