Suốt 2 tuần thuyết phục và trò chuyện, tôi mới chính thức có cuộc gặp với người phụ nữ tên Thương (tên nhân vật đã thay đổi) tại căn biệt thự riêng giữa con phố đắt đỏ bậc nhất Thủ đô. Chị xinh đẹp, dịu dàng, đúng chuẩn “hình mẫu phụ nữ” hạnh phúc lý tưởng với chồng thành đạt, con ngoan ngoãn, nhà cao cửa rộng.
Tôi nào ngờ rằng, đằng sau cánh cổng ngôi biệt thự đó là người phụ nữ luôn sống trong nỗi ám ảnh về tuổi thơ.
Vỏ bọc hoàn hảo
Chị vừa đưa tôi vào nhà vừa nhắc khẽ: “Tôi sẽ kể cô nghe nhưng đừng ghi hình, chụp ảnh cũng đừng ghi âm. Tôi chưa bản lĩnh đến vậy... 28 năm qua, nó là chặng đường dài nhưng nỗi đau vẫn còn nguyên vẹn như ngày đầu”.
“Tôi lấy chồng năm 29 tuổi, muộn so với bạn bè. Lúc ấy, tôi đã đi làm, có nguồn kinh tế ổn định, lại là người chín chắn, giỏi nội trợ nên ai cũng nghĩ tôi làm vợ, làm mẹ sẽ suôn sẻ. Nhưng chính tôi cũng không ngờ, ngày đầu tiên chính thức là vợ chồng, tôi lại thấy mình “không bình thường”.
Tôi sợ chính chồng mình, sợ căn phòng mình tự tay sắp xếp... vì nỗi ám ảnh về những ngày tháng cách đó hơn 20 năm dội về. Cuộc đời tôi như một hộp quà bóng bẩy bề ngoài mà mục rỗng bên trong...”– chị nghẹn lại, lặng thinh.
Chồng nghi hoặc, con bất mãn
“Chỉ cần anh ấy chạm vào cơ thể là tôi lại hình dung về bàn tay của kẻ năm xưa hãm hại mình. Cảm giác đau rát, dội ngược từ chỗ kín lên tận óc. Cái việc ân ái với chồng trở thành cực hình. Nghĩ nực cười mà chua chát nhưng giá chồng chăn gối bên ngoài tôi còn cảm thấy may mắn” - chị chua xót.
Ban đầu, khi thấy vợ có biểu hiện lạ, chồng chị ra sức vỗ về, chia sẻ. Anh dành nhiều thời gian ở cạnh chị vì cứ ngỡ vợ chưa quen. Nhưng bao năm vẫn vậy.
“Tôi gần như vô cảm, anh làm gì thì làm. Lắm khi đèn tắt rồi, anh quay đi thở dài, tôi cũng lặng thinh mà khóc. Một ngày anh nói: “Cô yêu ai thì lấy thằng đó, không cần cố chấp ở cạnh tôi”... Thế rồi anh ấy có người khác, đi sớm về tối, có khi chẳng về” – chị rơm rớm nước mắt kể.
Chị bảo, chị cực đoan đến độ, với con gái mình, chị không dám rời mắt phút nào. Chọn trường học cũng phải là trường có camera theo dõi mọi ngóc ngách. Bé không được mặc váy, lúc nào cũng phải “kín cổng cao tường”. Từ người thân của con như ông nội, ông ngoại, chú ruột, cậu ruột thậm chí đến chồng chị - bố đứa bé, chị cũng “đề cao cảnh giác”.
“Con giận tôi vì lúc nào cũng khó tính, cáu gắt với con, không cho con đi chơi với bố. Nhưng tôi sợ lắm, tôi không thể để con gái gánh chịu nỗi đau như mình...”.
Oằn mình gánh chịu nỗi đau tuổi thơ
Năm chị 5 tuổi, bố mẹ lên thành phố lập nghiệp. Chị vốn yếu ớt nên được gửi lại sống cùng bà nội và chú ruột. Tuổi thơ chị diễn ra bình yên, vô tư như biết bao bạn bè cùng trang lứa, cho đến một ngày... chị được chú ruột đưa vào ngủ cùng. Từ lúc đó, mỗi đêm là một cơn ác mộng với đứa trẻ ngây ngô.
Chị bị chú ruột nhiều lần xâm hại vùng kín trong suốt 2 năm, đến mức không thể đi tiểu vì đau rát. Đau đớn, xấu hổ, sợ hãi, chị giấu nhẹm vào lòng. Khi bố mẹ trở về, chị lẳng lặng cất kín bí mật. Mẹ chị mải mê công việc cũng bẵng việc tâm sự, nói chuyện với con.
“Nếu kẻ xâm hại tôi là một người xa lạ, tôi có thể trốn tránh và biến mất khỏi hắn mãi mãi. Nhưng đằng này, ông ta vẫn ở đó, vẫn ung dung nhắc về tôi như một đứa cháu gái ngoan hiền, thành đạt...”.
Ở tuổi ngoài 40, người phụ nữ vẫn ôm nỗi đau một mình, không thể vượt qua để sống an yên, hạnh phúc. "Phải chăng tôi là trường hợp cá biệt, không bình thường?".
(Còn tiếp)